Có
thể nào như thế được không em
Em
phải đi, còn ta thì ở lại
Nơi em đi, đâu có gì xa ngái
Nhưng có điều, ta sẽ mãi mất em.
Đêm
đã dài, đêm nay lại dài thêm
Bởi xót xa, ta không sao ngủ được
Ta
nhớ em, như nhớ từ thuở trước
Biết đêm này em có nhớ đến ta!
Biết đêm này em có nhớ đến ta!
Ta
giận đời mà không thể nói ra
Ai
đã mang em đi để ta thành cô độc
Dẫu biết rằng đàn ông không nên khóc
Mà
sao ta mãi nấc nghẹn trong lòng!
Ta
giận đời sao mà lắm bất công
Em
tội tình chi mà bắt em phải khổ
Vùi
dập em giữa biển đời giông tố
Để em buồn, khóc ướt áo vai ta!
Ngày
mai này mình mãi mãi cách xa
Còn
đâu nữa những chiều chung lối nhỏ
Thơ sẽ buồn, úa tàn trên lá cỏ
Ta
sẽ buồn, đỏ mắt đợi chờ em!
Hồ Văn Lành