Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

VÀ THẾ LÀ EM CŨNG BỎ TA ĐI



Và thế là em cũng bỏ ta đi
Chẳng nói với ta nửa lời từ tạ
Ly cà phê đêm nay đắng lạ
Ngoài kia trời sương giá lạnh lùng rơi...

Em tìm vui nơi xứ lạ, quê người
Tìm hạnh phúc nơi em chưa từng biết
Em bỏ ta, bỏ làng quê tha thiết
Bỏ những tháng ngày thơ ấu bên ta…

Ta cầu mong – dẫu có vạn ngày xa
Em vẫn nhớ ta, nhớ làng quê bé nhỏ
Nhớ giáo đường xưa những chiều mưa đổ
Nhớ những con đường đất đỏ em qua…

Hồ Văn Lành
20/12/2014

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

QUÊN EM ĐI CHO NHẸ LÒNG ANH NHÉ!



Quên em đi cho nhẹ lòng anh nhé,
Đường còn dài, vương vấn - khổ anh ơi
Nắng vườn xưa đã tắt tự lâu rồi
Và kỷ niệm cũng nhuốm màu tang tóc…

Em cắn môi, cố nén lòng, không khóc
Anh xa rồi, kỷ niệm cũng tang thương
Em không mơ một hạnh phúc thiên đường
Càng không dám níu chân anh ở lại…

Thôi nhé anh, tình ta xin gởi lại
Nhờ gió mưa gột rửa hết ưu phiền
Xin trả anh về nơi ấy – bình yên
Xin vĩnh biệt – tình ơi, xin vĩnh biệt !

Hồ văn lành

(Thứ sáu, ngày 6 tháng 6 năm 2014)

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

CÁM ƠN EM ĐÃ NÓI THẬT LÒNG MÌNH


Cám ơn em đã nói thật lòng mình
Đã không yêu- đừng làm nhau thêm khổ
Đừng dối lòng nhau, lòng đau lắm đó
Anh hiểu rồi, đừng giải thích chi thêm…

Anh sẽ về mở thư cũ ra xem
Đọc lại những yêu thương ngày xưa em thề hứa
Để một lần nhìn thấy em lần nữa
Xót xa lòng chôn kín chuyện ngày xưa…

Hồ Văn Lành
(30/03/2014)

TA VỀ THĂM LẠI DẤU YÊU XƯA



Ta đã về thăm lại dấu yêu xưa
Thăm ghế đá công viên, hàng dừa xanh năm ấy
Ghế đá ngày xưa, bây giờ còn đấy
Mà người xưa xa mãi cuối chân trời…

Ta thẫn thờ nhặt từng cánh hoa rơi
Vô hồn bước trong nắng chiều nghiệt ngã
Em ra đi không nửa lời từ tạ
Để ta buồn hóa đá cả lời thơ…

Hồ Văn Lành

(28/03/2014)

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

CHÁN ĐỜI TA RỦ TRĂNG UỐNG RƯỢU


Chán đời, ta rủ trăng uống rượu
Trăng nói rằng trăng cũng chán đời
Ta cạn chén, và rồi trăng cũng cạn
Ta say rồi, sao trăng mãi chơi vơi…

Buồn đời, ta rủ mây uống rượu
Mây vô tình, mây bay mãi phương xa
Mây cùng gió hẹn hò đêm tình tự
Để mình ta uống rượu với trăng ngà…

Ta muốn say cho đất trời nghiêng ngã
Chỉ mong sao quên được hết ưu phiền
Chỉ thêm khổ, lòng càng day dứt nhớ
Em xa rồi, thơ cũng hóa thơ điên…

Hồ Văn Lành

( 18/3/2014)

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

VALENTINE



Valentine năm nào
Anh tặng em
chiếc kẹp tóc màu hồng
Hồi đó, chưa có chồng,
Em thích lắm !

Valentine năm này
Em tặng anh
Cả trái tim nhân hậu
Của một con người biết sống để yêu thương !
Dẫu tóc đã điểm sương
Anh bỗng thấy mình như trẻ lại
Mình yêu nhau mãi
Mình bên nhau mãi – nhé em !

Hồ Văn Lành
( 14/2/2014)

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

NHẮN EM


Thôi mà em – giờ đã thành vô nghĩa
Xuân đã  sang trong lạnh lẽo hoang tàn !
Em vô tình để lỡ bước thời gian
Ta đau xót mảnh tình vừa vụn vỡ.

Còn thiết tha hẹn hò, gặp gỡ?
Thôi mà em, xuân cũng đã qua rồi!
Trăng dẫu tròn, cũng sẽ khuyết mà thôi,
Đừng tiếc nuối mảnh tình xưa đã lỡ...

Em đem đến những nhành mai vừa nở
Kéo xuân về sưởi ấm những ngày qua?
Kịp không em? khi xuân đã đi xa.
Chỉ còn lại một cõi lòng băng giá !

Hồ Văn Lành
(3/2/2014)






Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

EM CÓ NGHE MÙA XUÂN

Em có nghe mùa xuân
Thì thầm bên ô cửa
Xuân nhắc ta lần nữa
Đừng bao giờ quên nhau.

Dẫu tóc anh phai màu
Và tóc em thêm bạc
Em ơi mình hãy hát
Bài tình ca ban đầu...

Em có nghe mùa xuân
Vừa về qua thềm nắng
Bao năm rồi cay đắng,
Xuân này vui nhé em !

Hồ Văn Lành

(Sáng mồng 2 tết Giáp Ngọ)

GIAO THỪA KHÔNG CÓ EM

Ngủ đi em, em hãy ngủ đi em
Đêm cuối năm tràn ngập ánh sao đêm
Để mình ta thức trong đêm vắng
Lặng lẽ đếm sao, mơ về em...

Giao thừa, đơn độc một mình ta
Thương về nơi ấy một miền xa
Người ơi có biết từ hôm ấy,
Ta đã yêu rồi: Một cánh hoa...

 Em ạ, ta buồn em biết không,
Đêm nay ta  thấy lạnh trong lòng,
Nắng ấm, xuân về ai nô nức
Lòng ta băng giá một mùa đông...

Hồ Văn Lành
(31/1/2014)

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

EM CÓ VỀ QUÊ ĂN TẾT KHÔNG?


                                                                    (Thương mến tặng Nho Nhỏ)


Em có về quê ăn tết không?
Bao năm xa xứ bước theo chồng,
Em ơi,  còn nhớ làng quê cũ
Có một mẹ già đang ngóng trông!

Em có về quê ăn tết không?
Chiều nay sương trắng cả cánh đồng
Có chàng thi sĩ ngồi mơ  mộng
Nhớ, nhớ em nhiều!  em biết không?

Em có về quê ăn tết không?
Nhớ bữa em đi – mắt lưng tròng
Anh còn nhớ mãi câu hò hẹn:
“Nhớ đợi em vể, anh biết không!”

Em nhớ về quê ăn tết nha
Cho mẹ thêm vui lúc tuổi già
Cho người năm ấy thôi nhung nhớ
Cho tết năm nay -  ấm cửa nhà !

                            Hồ Văn Lành
                              

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

TÌNH XUÂN

Rón rén bên thềm xuân mới sang
Nhành mai e ấp nụ xuân vàng
Lộc non khe khẽ run trong gió
Sương sớm long lanh, nắng dịu dàng.

Ta muốn cùng em đón xuân về
Ấm tình non nước, ấm tình quê
Bao năm xa xứ em còn nhớ
Mỗi độ xuân sang én lại về!

Ta nhớ xuân xưa đón giao thừa
Ta đã cùng em đếm sao thưa
Cùng em nguyện ước cho năm mới
Đất nước bình yên - lúa được mùa.

Vậy mà cũng đã mấy mươi năm
Em đi biền biệt chẳng về thăm
Ta còn chờ mãi, còn đợi mãi 
Ao ước xuân này, em ghé thăm!


                          Hồ Văn Lành

XUÂN ĐẾN


Lộc biếc, chồi xanh hé nụ rồi
Xuân về trên những lá non tươi
Em ơi, xuân đến, tình xuân mới!
Đỏng đảnh nàng xuân liếc mắt cười.

Nắng xuân roi rói đến thăm nhà
Gió xuân ve vuốt những nhành hoa
Cô bé nhà bên khoe áo mới
Xuân đến – an vui khắp mọi nhà.

Muốn gởi cho người ở phương xa
Một chút tình xuân của quê nhà
Một chút hương xuân - xuân Bình Giả
Mong ước tình xuân mãi chan hòa!

                  
                                      Hồ Văn Lành

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

BUỒN


Tự sáng hôm qua đã thấy buồn
Trách trời sao để giọt mưa tuôn
Trách người sao nỡ quên câu hẹn
Cho giọt thơ rơi xuống phím buồn…

Dẫu biết ngày mai nắng sẽ lên
Nỗi buồn rồi cũng sẽ dần quên
Mà sao lòng mãi hoài day dứt
Người bỏ riêng tôi những nỗi niềm ?

Hồ Văn Lành

(11/01/2014)