Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

EM CÓ HAY GÌ, EM HỠI EM?



Nắng vẫn rơi đầy trên tóc em
Gió xô nhè nhẹ tóc em mềm
Ơi người con gái cùng chung xóm
Em có hay gì, em hỡi em?

Chiều hôm qua có người đã khóc
Cho cuộc tình tan vỡ đắng cay
Sáng hôm qua có người trốn học
Ngồi thẫn thờ đốt thuốc ngắm mây bay

Và em ạ, người ấy làm thi sĩ
Trong buổi chiều nhòa nhạt nắng hoàng hôn
Nghe nhói đau, tê tái cả tâm hồn
Nghe lịm chết một mối tình cay đắng.


                                                 Hồ Văn Lành

GỌI EM LÀ NẮNG MẶT TRỜI



Xin gọi em là nắng mặt trời
Vì em đã sưởi ấm tim tôi
Vì em mang cả mùa Xuân đến
Mang cả cho tôi nắng cuộc đời.

Từ lúc bên đời tôi có em
Hạnh phúc đời tôi đến êm đềm
Em là nắng sớm - hồn tôi ấm
Em là gió mát những chiều êm.

Tôi cám ơn em, cám ơn đời
 Cám ơn cuộc sống đã cho tôi
Em là một nửa hồn tôi đó
Mãi mãi bên đời tôi em ơi!

                     Hồ Văn Lành

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

THÁNG BẢY - TRỜI MƯA



Tháng bảy trời mưa, mưa nhiều lắm !
Xóm cũ chìm trong nỗi nhớ buồn
Nhớ thuở bé trời mưa thường thích tắm
Cô bé nhà bên - hay ghẹo : ở truồng !

Vậy mà giờ tóc đã nhuốm màu sương
Cô bé ngày xưa nay đã thành bà nội
Nhắc chuyện xưa, cười – bụng đau không chịu nổi
Còn trách đùa : sao dạo ấy ngu ngơ !!!

Tháng bảy  mưa nhiều cho ai đó thẩn thơ
Ngối ngắm mưa rơi thương chiều mưa ngày đó
Thời gian trôi -  khoảnh sân xưa còn đó.
“Bà nội” ơi! Còn có thích tắm mưa ???

                                        Hồ Văn Lành
                                        7/7/2012

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

NHỚ CHA




       (Kính tặng hương hồn cha dấu yêu!)

Chẳng hiểu tại sao con nhớ cha
Bóng cha thấp thoáng mãi trong nhà
Nhiều khi con tưởng cha chưa mất,
Muốn gọi thật nhiều cha ơi ! Cha!

Nhưng còn đâu nữa bóng cha yêu
Con nhớ không nguôi những buổi chiều
Cha ngồi trên phản trông ra ngõ
Khi thấy con về trong nắng yêu.

Hai tám năm rồi cha đi xa
Mẹ vẫn hằng luôn nhớ đến cha
Nhiều đêm mẹ khóc cha có biết?
Mẹ thấy cô đơn lúc tuổi già!

Nhà ta vẫn sống thật hiền hòa
Anh cả luôn làm theo ý cha
Vẫn luôn nhắc nhở đàn em nhỏ:
“Hãy sống như là cha chúng ta!”

Cúi xin Thiên Chúa rủ lòng thương
Ban cha hạnh phúc chốn thiên đường
Cha về nơi chốn linh thiêng ấy
Hãy nhớ chúng con: Chốn dặm trường!

          (Viết nhân ngày giỗ thứ 28 của cha)

Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

CON VÔ TÌNH QUÁ MẸ ƠI !


Con đã làm thơ tặng cho đời,
Gởi tình trang trải với trăm nơi
Mà sao chưa có thơ cho mẹ,
Con thật vô tình quá mẹ ơi!

Chiều nay nắng rụng bên bờ giậu
Dáng mẹ cong cong cuối bậc thềm
Con thảng thốt, giật mình nhìn dáng mẹ
Mẹ đã già, lưng mẹ đã còng thêm!

Con vô tình quá mẹ hiền ơi
Mẹ đã vì con - khổ một đời
Tóc mẹ trắng để tóc con xanh mãi.
Lưng mẹ còng nuôi con lớn thành người.

Mẹ ơi, năm tháng nuôi con lớn
Thân mẹ giờ đây đã héo mòn
Con sợ lắm nếu ngày kia mẹ mất
Con giận mình, chưa đền hết công ơn.

Con cầu Chúa cho mẹ luôn sống mãi
Để đời con luôn có mẹ, mẹ ơi
Để con mãi sống trong tình thương mẹ
Mẹ mãi là tất cả của con thôi!
 
                               Hồ Văn Lành

MẸ


                                                 (Kính tặng mẹ yêu kính của con) 


Đêm hôm qua con nằm mơ mẹ mất
Con gào lên bên xác mẹ lạnh tanh
Con ôm hôn thân xác mẹ hiền lành
Con gọi mãi mà mẹ không mở mắt

Con hối hận đã tự mình đánh mất
Cả khỏang trời ở bên mẹ dấu yêu
Mẹ bên con mỗi sáng, mỗi chiều,
Con bình thản, cho đó là đơn giản

Con đâu hay ngày kia dầu sẽ cạn
Mẹ như đèn leo lét giữa đêm đông
Gió nhẹ thôi cũng đủ làm đèn tắt
Mẹ mất rồi, con khóc cũng bằng không!

Con như con cá nhỏ giữa dòng
Bơi mải miết trong dòng sông tình mẹ
Mẹ già nua sống một đời quạnh quẽ
Mà thương con vô bến, vô bờ

Xin nhắn ai vẫn đang còn có mẹ
Hãy hết lòng phụng dưỡng mẹ ngày đêm
Để mai sau, khi mẹ bước qua thềm
Lòng ta đỡ một phần nào ray rứt !

Như mặt trời, mẹ chỉ duy có một
Mẹ mất rồi con sẽ mãi mồ côi
Dẫu con buồn, con khóc đến cạn hơi
Con sẽ chẳng bao giờ tìm thấy mẹ !

                                           Hồ Văn Lành

THƯƠNG MẸ


Con không đợi đến ngày kia mẹ mất
Mà gào lên con thương mẹ, mẹ ơi,
Con không đợi đến ngày kia mẹ nhắm mắt
Mà ôm hôn thân xác mẹ lạnh rồi
Mẹ bây giờ vẫn sống với con thôi
Sao con lại vô tình với mẹ!

Ai đong được có bao nhiêu nước bể
Ai đếm xong chim sẻ trên trời
Con nào đong được tình mẹ, mẹ ơi
Mẹ đã cho con cuộc đời này, tất cả,
Suốt cuộc đời mẹ vất vả vì con
Dẫu bây giờ con đã lớn khôn
Mà mẹ vẫn không ngừng chăm sóc.

Con rất sợ, ngày kia con bật khóc
Bởi vì con không còn mẹ, mẹ ơi
Nắng chiều tàn, mai sớm nắng lên thôi,
Nhưng mẹ mất, làm sao tìm lại mẹ!

Cho con được nói lên lời con trẻ
Rằng con thương, con thương mẹ, mẹ ơi !

                                       Hồ Văn Lành