Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

MẸ ƠI




Con lại nằm mơ thấy mẹ hiền
Bước từng bước chậm dưới hàng hiên
Dáng mẹ cong như trăng cuối tháng
Ánh mắt xa xăm trải nỗi niềm!

Đưa tay mẹ với tàu lá chuối
Mẹ bảo giờ đây mẹ đã già
Như bao tàu lá, khô rồi rụng
Chưa biết ngày nào mẹ đi xa !

Giật mình con khóc mẹ hiền ơi
Con sợ ngày kia mẹ đi rồi
Còn ai nâng đỡ, ai an ủi
Lớn rồi con ngỡ vẫn nằm nôi!

Sợ lắm mẹ ơi con sợ lắm
Nếu ngày nào đó mẹ đi xa
Mẹ ơi ở mãi cùng con nhá
Đừng có bao giờ mẹ đi xa !

                        Hồ Văn Lành


 

MÀ SAO MÃI NHỚ Ở TRONG LÒNG!


Gặp gỡ chiều nay giữa phố đông
Em tôi nước mắt đọng lưng tròng
Kéo nghiêng vành nón, em quay gót
Bối rối, thẫn thờ, tôi đứng trông!

Từ dạo em tôi bước theo chồng
Con đường xưa cũ chợt  hóa cong
Phiến đá ngày xưa nơi hò hẹn
Bây chừ đá đã phủ rêu phong!

Nhờ gió gửi em một nụ hồng
Gửi cả vào thơ bao nhớ mong
Dẫu biết-  em ơi – tình đã lỡ
Mà sao : mãi nhớ ở trong lòng !

                                      Hồ Văn Lành

CHỜ


Vậy là anh chẳng đến thăm tôi
Xuân đã đi qua, hạ đến rồi
Mai tàn, cúc héo, đào thay lá,
Đợi mãi, lòng tôi cũng héo thôi!

Hôm nọ, có người cho tôi hay
Anh về thăm xóm mấy bữa nay
Anh sang bên ấy, thăm người ấy
 Để mặc tôi chờ với gió mây.

Ao ước một lẩn anh ghé thăm
Mà sao chuyện ấy quá xa xăm
Thì thôi anh hỡi đừng đến nữa,
Cứ để tôi chờ với tháng năm !

                            Hồ Văn Lành
                               3/3/2012

CON ĐÃ VỀ THĂM MẸ, MẸ ƠI !


Con đã về thăm mẹ - mẹ ơi!
Bao năm xa xứ, lạc quê người
Nhiều đêm cánh cánh, lòng thao thức,
Ao ước được về với mẹ thôi!

Con đã về thăm mẹ - mẹ ơi!
Phất phơ tóc mẹ nhuốm mây trời
Mẹ ôm con khóc, con cũng khóc,
Thương mẹ, mẹ ơi ! Nói nghẹn lời!

Xuân đến, ngàn hoa khoe sắc tươi
Gió, nắng xôn xao, lộc nẩy chồi,
Lưng mẹ còng thêm đôi chút nữa
Thương mẹ -  vì con, khổ một đời !

                       Hồ Văn Lành

VỀ THĂM XÓM CŨ



Anh vô tình đi qua ngõ chiều nay
Thoáng thấy dáng em ngồi bên cửa sổ
Anh chợt nhớ mùa Noel năm đó
Cũng cửa sổ này, mình nói đợi chờ  nhau.

Bao năm rồi anh chôn chặt niềm đau
Giấu yêu thương trong đêm dài trăn trở
Em theo chồng sau lần hò hẹn đó
Anh âm thầm rời xóm, bỏ đi xa…

Chiều Noel về xóm cũ thăm nhà
Nào ai biết anh về tìm kỉ niệm
Bên hang đá năm nào mình ước nguyện
Để bây giờ lẻ bóng một mình anh…

                              Hồ Văn Lành
                                 24/12/2011

EM CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC CỦA ĐỜI ANH



                                                                                           Thương mến tặng  Nho Nhỏ 

Cám ơn em đã đem đến cho anh
Lời của Chúa cho hồn anh vững mạnh
Cám ơn em đã xua tan gió lạnh
Đem Chúa về sưởi ấm áp đời anh.

Đã từ lâu, anh ngỡ sống an lành
Trong tình Chúa, nhưng thực ra thiếu lắm
Em cứu anh giữa hố sâu vực thẳm
Dẫn anh về bên tình Chúa yêu thương.

Em biết không trong đêm tối đoạn trường
Anh cần lắm một bàn tay nâng đỡ
Cám ơn em, ơi thiên thần bé nhỏ
Em chính là hạnh phúc của đời anh!

                       Hồ Văn Lành

TRỐNG TRẢI



Em ạ,  đêm nay phố vắng người
Mình ta đếm bước dưới mưa rơi
Ở nơi xa ấy em có biết
Cô độc mình ta với cuộc đời !

Lòng ta trống trải lắm- đêm nay,
Ai đem trăng giấu dưới trời mây ?
Ai làm cho phố đêm nay vắng ?
Ai vừa chuốc rượu để ta say ?

Ta đứng tựa lưng với cột đèn,
Thoáng nghĩ mình như một gã điên
Đèn kia soi sáng bao chỗ khuất
Chỗ khuất lòng ta -  thiếu ánh đèn !

                                 Hồ Văn Lành

THẦY CÁM ƠN CON

Thầy cám ơn con đến thăm thầy
Con ơi, thầy thấy mắt cay cay
Có lẽ trưa nay trời trở gió,
Mắt thầy vướng bụi, thấy cay cay…

Mới đó mà con đã lớn rồi
Ngày xưa bé tẹo – cứ mải chơi
Bài không chịu học, hay quên vở
Ấy thế mà nay giỏi lắm rồi!

Con kể : con ra sức học hành,
Không còn trốn học chạy loanh quanh.
Chơi game cũng bỏ - mê làm Toán.
Mê học Ngữ Văn – mê Tiếng Anh.

Thầy mừng con đã biết nghĩ suy
Biết chọn cho mình một hướng đi
Con ơi “cái học” gian truân lắm
Thầy chúc cho con mãi kiên trì !

                                20/11/2011
                              Hồ Văn Lành



THÁNG 11 RỒI EM !



Tháng 11 rồi em
Mùa đông tự nhiên đến sớm
Buổi sáng sương mù nhiều,  khi mặt trời còn say ngủ
Ta đã đến trường
Như một lão nông lam lũ
Chỉ mong muốn một đều
Trao hạnh phúc cho đời

Ngày mai biết đâu
Ta không còn sống nữa
Những hoài bão, ước mơ như tàn tro ngọn lửa
Kịp nữa không em ? trao ấm áp cho đời !

Ngày mai – Chúa gọi mời,
Ta nhắm mắt, xuôi tay trở về cát bụi
Mang theo xuống mồ là tấm thân trần trụi,
Phó mặc cho đời những toan tính nghĩ suy!

Giành giật nhau chi chức quyền, địa vị
Tranh chấp nhau chi của cải, ruộng vườn
Sao không dành một phút để yêu thương
Ngày mai chết nào ai mang xuống huyệt ?

Hãy nói đi em những lời yêu tha thiết
Với mẹ cha- với tất cả mọi người.
Ngày mai – Chúa gọi mời,
Ta đã kịp trao cho đời – hơi ấm !

                                  Hồ Văn Lành

HẠ VỀ


Xuân chửa muốn qua, hạ đã về
Vườn xưa rộn rã những tiếng ve
Hạ ơi, hạ đến làm chi vội,
Áo trắng thầm mong - hạ đừng về !

Hạ về đem nắng cũng về theo
Trời cao, xanh rộng đến trong veo
Mây trắng đuổi nhau chơi cút bắt
Gió đùa với gió - gọi thông reo

Hạ về, hoa phượng mỗi chiều rơi
Có ai thờ thẫn ngắm mây trời
Áo trắng buồn vương theo cánh phượng
Ước mong ngày tháng chậm dần trôi.

Hạ về day dứt niềm thương nhớ
Buổi học cuối cùng chợt thoáng mau
Ai vừa vội vã trao lưu bút
Mắt ướt thẹn thùng, má đỏ au !

                                                                                         Hồ Văn Lành

TÔI ĐÃ VIẾT BÀI THƠ ÁO TÍM


Tôi đã viết bài thơ áo tím
Giữa đêm khuya, mưa gió sụt sùi
Ai biết được lòng tôi cũng tím
Tím như thơ – nấc nghẹn, ngậm ngùi.

Tôi cứ trải lòng theo gió mưa,
Mặc cho mưa hắt ướt song thưa
Mặc cho đêm đã -  khuya, khuya lắm!
Nhớ em – thơ viết  mấy cho vừa!

Có thể bây chừ - Ai biết đâu!
Áo tím ngày xưa đã phai màu
Em không như những ngày xưa nữa
Trong em, tôi đã chết từ lâu!

Day dứt cho lòng thêm nhói đau
Dẫu biết tình như nước qua cầu
Dẫu cho em khác ngày xưa ấy
Trong tôi, áo tím vẫn tươi màu!

                                                                             Hồ Văn Lành
                                                                                 27/8/2011

ÁO TÍM



                                                                                             

Ai có v qua ph Ngãi Giao
Cho tôi gi chút nng trên cao
Cho tôi gi chút nim thương nh
T lúc đi xa - nh nghn ngào!

Hôm y đành lòng bước chân đi
Áo tím nhìn tôi chng nói gì
Mà sao mt c long lanh ướt
Tôi cũng lng thinh - biết nói  nói gì!

Ch nghe len lén mt nim đau
Đã có gì đâu đ cho nhau
Người ơi đng nói câu ly bit
Cho trái tim tôi vn vương su!

Áo tím theo chng qua x l
Tôi bun, mà c bo là vui
Cũng t hôm đó, thơ hóa đá,
Trăng khóc, mà tôi cũng ngm ngùi!

Áo tím bây gim na không?
Có bun man mác nhng chiu đông?
Có còn hc thuc vn thơ?
Tím ơi - nh Tím, Tím biết không ?

H Văn Lành

(02/8/2011)

CHỈ CÒN LÀ KỶ NIỆM



Giờ chỉ còn là kỷ niệm -  thôi em!
Chuyện ngày xưa giờ đã thành cổ tích
Chẳng còn đâu những phút giây tinh nghịch
Hẹn hò nhau nơi gốc phượng sân trường.

Em bây giờ vẫn hiền dịu, dễ thương,
Anh tiếc mãi ngày xưa mình khờ dại
Thơ viết rồi, cất hoài trong vở mãi
Anh khù khờ quá đỗi phải không em!

Ai đã từng đếm hết được sao đêm
Anh cũng vậy, đếm được đâu nhung nhớ
Bài thơ xưa vẫn cất hoài trong vở
Em đi rồi,  đâu còn kịp để đưa!

                           Hồ Văn Lành
                                (04/8/2011)

CHÔM CHÔM



Chôm chôm mùa này có ngọt không em?
Anh nhớ mãi mùa chôm chôm năm ấy
Nhà mình ở gần nhau, tính em hay giận lẩy
Bắt anh đền hoài – mấy quả chôm chôm.

Cây chôm chôm trồng sát cạnh hiên nhà
Anh thích lắm, cứ hay trèo lên đó
Hái cho em chùm chôm chôm chín đỏ
Em cứ khen hoài – ngọt quá phải không anh!

Gió vô tình đưa ngày tháng trôi nhanh
Anh lớn lên, rồi xa nhà đi học
Vẫn nhớ hoài, ngày chia tay, em khóc,
Còn dúi tay anh, mấy quả chôm chôm.

Anh lại về thăm xóm cũ chiều hôm
Đứng trước nhà em, nhìn cây chôm chôm năm cũ
Nghe nói rằng, em theo chồng xa xứ
Anh thương hoài vị ngọt quả chôm chôm!

                                             Hồ Văn Lành
                                               (01/8/2011)

TÌM EM


Tháng tám em ơi, tháng tám rồi!
Em còn ngóng đợi nữa hay thôi
Chiều qua phố cũ mưa lớn lắm,
Lỡ để thơ em ướt mất rồi!

Bài thơ em viết tự năm xưa
Cũng một buổi chiều trời đổ mưa
Sợ ba mẹ biết nên em  phải
Giấu gởi cho anh dưới gốc dừa.

Anh về phố cũ để tìm em
Gió lạnh, sương khuya ướt vai mềm
Đây bài thơ cũ, anh còn giữ,
Em ở nơi nào, em hỡi em ?

                                                              Hồ Văn Lành
                                                           24/8/2011

MONG MỘT LẦN NÓI LẠI TIẾNG YÊU EM




Lâu lắm rồi có phải thế không em
Dẫu đến 30 năm chúng mình chưa gặp lại
Em vẫn như xưa:  kiêu sa và quý phái
Còn anh thì – xơ xác – gã làm thơ.

Ai biết được đâu những chuyện bất giờ
Em kể : ghét anh từ thời còn đi học
Hồi đó anh ngu ngơ cứ hay làm em khóc,
Để dêm về - bài học mãi có thuộc đâu!

Dòng đời trôi như nước chảy qua cầu
Chuyện trẻ con hỏi mấy ai còn nhớ
Ai khiến xui, chiều nay mình gặp gỡ
Vết thương lòng thêm rỉ máu quặn đau!

Giọt rượu tình chưa nếm thế mà say
Tay nắm chặt tay cho tình xưa ấm lại
Chợt thầm mong thời gian quay trở lại,
Để một lần nói lại tiếng yêu  em!

                             Hồ Văn Lành

ÔI, XÓT XA !


Phải chi, em ạ, nắng bình yên
Tôi thiết tha chi chuốc muộn phiền
Từ khi thơ đã len vào máu
Tôi thấy mình như một gã điên!

Tôi dệt cho đời bao ước mơ
Cho thế gian thôi hết bụi mờ
Cho con thuyền nhỏ xuôi về bến
Cho chốn dương gian hết đợi chờ.

Vậy mà em ạ - mới hôm qua
Núi chợt hững hờ, mây cũng xa
Trăng non tủi phận ôm mặt khóc
Tôi ngẫm sự đời – Ôi xót xa!

                              Hồ Văn Lành
                              (06/8/2011)

YÊU EM MÃI THÔI !



Nếu em biết đêm nay, ta buồn lắm!
Mảnh trăng khuya không chở hết nỗi niềm
Em sẽ hiểu và không hề dỗi trách
Chuyện ngày xưa – anh đành đoạn xa em !

Em đâu biết, ngày em làm lễ cưới
Anh cô đơn đứng lặng cuối nhà thờ
Thầm cầu khẩn cho đời em hạnh phúc
Để đêm về, anh khóc với nàng thơ !

Từ hôm đó, em theo chồng - xa xứ,
Anh tìm vui bên ruộng lúa, vườn rau
Đêm từng đêm, thao thức mãi niềm đau
Ở nơi ấy:"Em có tròn hạnh phúc ?"

Bao năm rồi, em ơi, em có biết,
Anh yêu em, dẫu biết chẳng thành đôi
Trăng sẽ tròn, và rồi trăng sẽ khuyết,
Còn riêng anh, yêu mãi có em thôi !

                                  Hồ Văn Lành
                                     18/7/2011

MẸ TÔI


Mẹ không là kỹ sư hay bác sĩ,
Cũng không là giám đốc hoặc doanh nhân
Mẹ của tôi- chân chất một nông dân
Đời mẹ khổ, quanh năm dầm mưa nắng.



Bốn mươi tuổi tóc mẹ tôi bạc trắng
Dáng liêu xiêu, gầy rạc, mắt thâm quầng
Mẹ già nua – chiều nhạt nắng bâng khuâng
Tôi thương mẹ cả một đời vất vả.



Tôi sinh ra trong làng quê Bình Giả
Lúc chưa tròn một tuổi đã mất cha
Mẹ nuôi tôi bằng dòng sữa hiền hòa
Vắt kiệt sức trên cánh đồng sỏi đá.



Tôi thấy thương những đêm dài buốt giá
Mảnh chăn đơn mẹ nhường đắp cho tôi
Mẹ co ro chịu cái lạnh của trời
Nhưng lòng ấm, bởi thấy tôi đang ấm.



 Mẹ ơi mẹ, con thương, thương mẹ lắm!
Cám ơn đời, con có mẹ, mẹ ơi,
Con thấy thương những em bé mồ côi
Không có mẹ - biết đâu “tình mẫu tử”!



Mùa xuân này, mẹ già thêm một tuổi
Tôi cầu mong mẹ sống mãi trên đời
Như mặt trời, chỉ có một mà thôi
Và mẹ tôi cũng chỉ duy có một!

                             
                                 Hồ Duy Khánh