Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012
ĐÀ LẠT
Đà Lạt ơi anh lại đến thăm em
Dẫu xa cách mười năm rồi không gặp
Em vẫn thế, hồn nhiên và chân chất
Vẫn dịu hiền như thuở mới vào yêu.
Đồi Cù ơi, xin gom chút nắng chiều
Trải cho khắp lối cỏ xưa êm mượt.
Xuân Hương ơi, nhớ áo dài tha thướt?
Chiều nao qua nơi góc phố đông người!
Cam Ly ơi, ta về thăm lối cũ
Em có còn giữ lại chút hương xưa
Ta vẫn nhớ những lời em nhắn nhủ
Bao năm rồi vẫn giữ mối tình thơ.
Chiều tím lặng bên hồ Than Thở
Chợt nghe dâng một nỗi nhớ buồn tênh
Chân bước nhẹ lên đồi thông hai mộ
Ngẫm mà buồn - đời sao mãi lênh đênh.
Hồ Văn Lành
CHIA TAY
Bé ạ, mai này ta chia tay
Lòng ta giờ thương nhớ giăng đầy,
Làm sao quên được hình bóng bé
Dưới trường sư phạm - dáng thơ ngây!
Ta đã thương rồi, bé, bé ơi!
Con đường nho nhỏ lá me rơi
Có ta, có bé trên thành phố
Ôm cả trái tim hiến dâng đời.
Ta đã thương rồi, bé, bé ơi!
Quán cóc chiều nao phố vắng người
Có ta, có bé ngồi thinh lặng
Ánh mắt trao nhau nói vạn lời.
Lòng ta giờ thương nhớ giăng đầy,
Làm sao quên được hình bóng bé
Dưới trường sư phạm - dáng thơ ngây!
Ta đã thương rồi, bé, bé ơi!
Con đường nho nhỏ lá me rơi
Có ta, có bé trên thành phố
Ôm cả trái tim hiến dâng đời.
Ta đã thương rồi, bé, bé ơi!
Quán cóc chiều nao phố vắng người
Có ta, có bé ngồi thinh lặng
Ánh mắt trao nhau nói vạn lời.
Ta đã thương rồi, bé, bé ơi!
Những chiều tan học, nắng rơi rơi
Có ta, có bé cùng chung bước
Muốn nói, mà sao mãi nghẹn lời!
Có ta, có bé cùng chung bước
Muốn nói, mà sao mãi nghẹn lời!
Ngày mai bé sẽ là cô giáo
Học trò thân mật gọi “Cô ơi!”
Bé ơi, xin bé đừng quên nhé!
Chữ “tâm” là chữ dạy con người!
Học trò thân mật gọi “Cô ơi!”
Bé ơi, xin bé đừng quên nhé!
Chữ “tâm” là chữ dạy con người!
Hồ Văn Lành
Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012
GỞI LẠI EM
Đây
bài thơ tôi viết cho em,
Khi còn là giáo sinh trường sư phạm
Để gởi lại em nguồn tình cảm
Của riêng tôi trong một tháng ở trường.
Gởi lại em chút tình chân thật,
Chút hương tình của một kẻ làm thơ,
Để ngày mai khi về dạy học trò,
Em nhớ mãi bài thơ này tôi dệt.
Tôi với em hai người chưa quen biết,
Nhưng hình như tất cả đã có rồi,
Tập thơ buồn em gởi cho tôi,
Đã gợi lại trong tôi nhiều nhung nhớ.
Nhớ quê nhà với những chiều lá đổ,
Nhớ học đường với những sáng mây bay
Tuổi học trò – ôi lứa tuổi thơ ngây
Nay thì hết, còn đâu mà mơ mộng.
Khi còn là giáo sinh trường sư phạm
Để gởi lại em nguồn tình cảm
Của riêng tôi trong một tháng ở trường.
Gởi lại em chút tình chân thật,
Chút hương tình của một kẻ làm thơ,
Để ngày mai khi về dạy học trò,
Em nhớ mãi bài thơ này tôi dệt.
Tôi với em hai người chưa quen biết,
Nhưng hình như tất cả đã có rồi,
Tập thơ buồn em gởi cho tôi,
Đã gợi lại trong tôi nhiều nhung nhớ.
Nhớ quê nhà với những chiều lá đổ,
Nhớ học đường với những sáng mây bay
Tuổi học trò – ôi lứa tuổi thơ ngây
Nay thì hết, còn đâu mà mơ mộng.
Tuổi học trò, tuổi hay chờ hay ngóng,
Tuổi hay buồn và đôi lúc vu vơ
Thuở học trò, tôi cũng tập làm thơ
Rồi tập nhớ, tập thương trong giờ học.
Bởi vì yêu, yêu lắm nghề dạy học
Nên tôi làm thầy giáo mấy năm nay
Cùng đàn em ngày lại qua ngày
Và năm tháng dần trôi về dĩ vãng ...
Gởi lại em chút tâm tư tình cảm
Của riêng tôi trong một tháng ở trường
Để ngày mai khi xa cách muôn phương
Em nhớ mãi bài thơ này tôi dệt.
Hồ Văn Lành
Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012
NHỚ MÃI MỘT MÀU HOA
Ô
kìa đôi mắt thỏ
Em nhìn ta ngỡ ngàng
Hè về, hoa phượng nở
Cho hồn ta mênh mang.
Em hiền như hoa phượng
Thuở học trò ta yêu
Ta muốn làm gió lượn
Nâng cánh phượng mỗi chiều.
Em nhìn ta ngỡ ngàng
Hè về, hoa phượng nở
Cho hồn ta mênh mang.
Em hiền như hoa phượng
Thuở học trò ta yêu
Ta muốn làm gió lượn
Nâng cánh phượng mỗi chiều.
Đã
xa rồi, rất
xa
Thuở học trò ngây dại
Thế mà sao nhớ mãi
Màu đỏ một loài hoa!
Thuở học trò ngây dại
Thế mà sao nhớ mãi
Màu đỏ một loài hoa!
Hồ Văn Lành
Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012
Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012
Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012
Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012
NHỚ
Phượng nở cho lòng anh tái tê
Chợt nhớ hôm nao sáng mùa hè,
Cùng
nhau hò hẹn bên hiên lớp,
Trao
nhau lưu bút cuối mùa ve.
Bé hỡi! Bây giờ anh đứng đây,
Ngắm màu phượng đỏ, ngắm màu mây
Lòng
anh bất chợt tràn nhung nhớ,
Nhớ Bé thật nhiều, Bé có hay?
Nơi đó giờ này, Bé chắc vui
Đâu
biết riêng anh đứng ngậm ngùi
Ôn
về quá khứ đầy thơ mộng
Ôi,
tuổi học trò, vui quá vui!
Bé có nhớ không những buổi chiều
Anh
ngồi bên cửa, mắt đăm chiêu
Bé đi ngang lớp cười duyên dáng
Anh
thấy lòng mình yêu quá
yêu!
Rồi những ban trưa nắng ngập đường
Chúng
mình chung bước dưới
hàng dương
Bé hay nũng nịu nên anh ghét,
Ghét
đó, nhưng mà thương vẫn thương!
Bé ơi, còn nhớ ngày xưa ấy !
Hai
đứa cùng chung một lối về.
Bé biết bây giờ ai đơn lẻ,
Đứng ngắm phượng mà nghe tái tê!
Hồ Văn Lành
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)