EM BỖNG NHIÊN HIỆN DIỆN TÌNH CỜ
Em bỗng nhiên hiện diện tình
cờ
Trong tôi
em chợt hóa thành thơ
Hồn tôi hóa
đá từ muôn kiếp
Bất chợt
tràn về bao ước mơ…
Sao trái
tim tôi bỗng dại khờ
Chợt buồn,
chợt khổ, chợt ngu ngơ
Em mang
hương sắc loài hoa dại
Xao xuyến
hồn tôi ngập ý thơ.
Từ buổi ấy
tôi bắt đầu chợt nhớ
Chợt thấy dài những đêm lạnh buồn tênh
Chợt muốn
làm con thuyền nhỏ lênh đênh
Đưa hoa ấy
về bên bờ bến mộng...
Hồ Văn
Lành
(04/02/2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét