Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

CHÁN ĐỜI TA RỦ TRĂNG UỐNG RƯỢU


Chán đời, ta rủ trăng uống rượu
Trăng nói rằng trăng cũng chán đời
Ta cạn chén, và rồi trăng cũng cạn
Ta say rồi, sao trăng mãi chơi vơi…

Buồn đời, ta rủ mây uống rượu
Mây vô tình, mây bay mãi phương xa
Mây cùng gió hẹn hò đêm tình tự
Để mình ta uống rượu với trăng ngà…

Ta muốn say cho đất trời nghiêng ngã
Chỉ mong sao quên được hết ưu phiền
Chỉ thêm khổ, lòng càng day dứt nhớ
Em xa rồi, thơ cũng hóa thơ điên…

Hồ Văn Lành

( 18/3/2014)

Không có nhận xét nào: