Đừng anh ạ, đừng bắt tôi phải nói
Lời chân thành, lời giả dối thương đau.
Tôi
mong anh cũng đừng hỏi vì đâu,
Tôi
hay khóc trong những chiều nhạt nắng.
Đời tôi buồn vì không gian xa vắng,
Vì
thế nhân, ôi! Đen trắng đổi thay,
Vì
tương
lai xám ngắt một màu mây,
Vì
hiện tại tôi là người bất hạnh.
Anh
nào hay những buổi chiều cô quạnh,
Tôi
thẫn thơ đếm bước giữa thị thành,
Hồn chơ vơ, lạc lõng, nghĩ loanh quanh,
Mơ ước ấy, vẫn đơn thuần mơ ước.
Vì
anh ạ mấy khi xin mà được,
Mấy khi mơ mà hóa thực đâu anh,
Mấy khi yêu mà chiếm được lòng thành,
Mấy khi chết mà cựa mình sống lại!
Hồ Văn Lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét