Có phải em là cánh hoa mai,
Xuân về khoe sắc giữa muôn loài.
Mộng lòng em hỡi bao giờ dệt?
Em để mình tôi đứng thở dài!
Có phải em là hoa hướng dương,
Cho lòng tôi nặng những vấn vương.
Em ơi, có biết gì không hở?
Mãi mãi tôi là kẻ nhớ thương!
Em mãi vui say với nắng hồng,
Mỏi mắt tôi chờ em biết không?
Nhìn em mơ mộng theo cánh bướm
Cháy bỏng lòng tôi những ước mong!
Bao giờ em thấy lòng em lạnh,
Hãy nhớ đến tôi kẻ đã ước mơ,
Tháng năm ấp ủ tình cô quạnh
Tuy biết vô duyên vẫn đợi chờ.
Hồ Văn Lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét