Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

PHƯỢNG VÀ TÔI




Có l sut đi tôi không th nào quên được nhng năm tháng y, thu tôi còn là mt cu hc trò bé bng, d thương sáng sáng đến trường vi ti thng Ân, thng Kha, thng Linh, thng Tráng… và đôi lúc còn có c ti con Hà, con Lý, con Dương na!
Thi gian, cái quy lut ca to hóa y muôn đi không my may thay đi, nó bình thn đến tàn nhn cun phăng đi tt c nhng k nim du yêu thi niên thiếu ca tôi không mt chút gì luyến tiếc. Tôi không còn là cu hc trò nh bé như nhng tháng năm xưa. Nhng sáng, nhng chiu vi ti thng Ân, thng Kha chơi trò rượt đui nhau quanh gc phượng, hay chm đu vào nhau làm toán không còn na. Hình bóng ca cô bé Phượng năm nào vi đôi mt tròn to và mái tóc hung vàng bng bnh như mây tri mùa h cũng đã lùi xa vào dĩ vãng. Còn li trong tôi bây gi ch còn là ni nh, mt ni nh mênh mang v mt k nim đã xa.
          Thu y, Phượng tht đp, tht d thương, tht quyến rũ… đôi mt to, tròn, đen lóng lánh luôn nhìn người ta bng cái nhìn thân thin và đôi b môi mng đ, chúm chím rt d thương lúc nào cũng cười đã làm cho ti con trai trong lp tôi như ti thng Tnh, thng Tùng, thng Dõng, thng Tín đu chết mê chết mt vì cô bé. Thng Dõng đã nhiu ln viết thư tán tnh, ca tng Phượng, nhưng Phượng nào có đ ý đến hn đâu. Không như thng Dõng, thng Tùng thích Phượng mt cách kín đáo hơn. Hn thường tâm s vi tôi rng Phượng đp, Phượng có hn, Phượng ging như  nhng nàng tiên trong các giai thoi xa xưa… Và hn mơ ước mt ngày kia hn s vào đi hc, s tr thành mt k sư đa cht ri hn s đi khp mi min đt nước đ tìm kiếm tài nguyên… và lúc y, nếu Phượng chưa ly chng và nếu Phượng không chê hn, hn s ly Phượng làm v… Nhưng ri, tôi không ng hn li t giã tui hc trò vi bao k nim mến thương, t giã bn bè, thy cô và cô bé Phượng có đôi mt tròn to, hn bước vào quân ngũ. Hôm liên hoan tin hn lên đường, tôi thy hn nhìn Phượng không chp mt… Còn thng Tnh, cái thng ưa mơ mng cao xa, hn mơ được nm tay nàng mà dìu đi dưới nhng hàng me tri đy hoa nng, mà nói chuyn tình yêu. Hn và bn thng Tùng, thng Dõng thích tôi vì tôi biết làm thơ nói đúng tâm trng ca chúng. Thế nhưng,  hn cũng đã ra đi không na li t t người thương mến. Nghe nói bây gi hn đang Australia, nơi x Cabramatta nào đó có xe hơi, nhà lu và hình bóng ca nhng cô bé mt nâu, mt xanh bên x người đã làm hn quên đi bóng hình kiu dim ca cô bé Phượng năm nào.
Còn tôi, tuy chưa trn vn, nhưng Phượng đã đ li cho tôi nhiu k nim khó quên. Nhng ánh mt, nhng n cười, nhng s hn nhiên vui tươi dí dm và nht là tình cm Phượng dành cho tôi đã nhiu ln làm trái tim tôi rung đng. Cái rung đng đu đi sao mà l lm đến d thương, d nh. Tôi nh mãi bui chiu hôm y, mt bui chiu mùa xuân tht đp, nng tri dìu du trên nhng cây bã đu đã tr hoa thơm phc trước sân trường. Phượng đng np sau cánh ca lp gi tôi:
- Anh Hùng! Lát na anh tng hoa cho Phượng nghen!
Tôi cười, thoáng nhn ra trong đôi mt Phượng mt cái gì như rt chân thc, thiết tha. Chng hiu sao lúc y tôi li lc đu ri vi vã đi nhanh v phía cui hành lang, đ mc cho Phượng tr mt nhìn tôi  ngc nhiên, ng ngàng.
Không, không, không! Tôi không th nào tng hoa cho Phượng chiu nay được. Nhìn ti thng Tnh, thng Tùng, thng Tín… chúng nó hí hng cm nhng bó hoa tht ln đ màu sc đi vào lp, tôi li t bo lòng: “Không! Chiu nay s có nhiu người tng hoa cho Phượng nhưng s không có tôi”. Tôi bng căm thù và ghét cay, ghét đng nhng thy cô đã bày ra cái trò tng hoa trong bui chiu liên hoan k nim ngày quc tế ph n này. Phượng ơi! Phượng hiu cho tôi.
Bui chiu hôm đó, Phượng được người ta tng hoa rt nhiu. Có k đã can đm cài lên tóc Phượng vài cánh hoa đ thm. Tôi ti tăm mt mũi khi nhìn thy Phượng rc r gia muôn ngàn hoa thm ngước mt nhìn tôi ch đi. Thng Ân ngi bên c gic:
- Hùng, tng hoa cho Phượng đi! Nàng đi kìa.
Nhưng có l thng Kha hiu tôi hơn c. Hn đưa mt nhìn tôi có ý bo “đng” và tôi đã gi được ch “đng” đó cho đến hết bui liên hoan. Phượng vn nuôi hy vng vì nàng nghĩ: “Không l tôi li thế!” Tan cuc, Phượng vn ch tôi sau cánh ca. Tôi biết nhưng vn c tình làm ngơ (tuy đau lòng lm!)  kéo ti thng Ân, thng Kha ra v. Dc đường, thng Ân c li nhi  mãi v thái đ kỳ quc đến mc nhn tâm không th tha th được ca tôi. Hn nói :
- Hùng ác lm, Hùng tàn nhn lm ! Đ người ta ch, biết đâu cô bé li đang nc n khóc đng sau cánh ca y. Hùng không hiu mt tí gì v ph n c!
Tôi ch cười ri v nh vào lưng hn nói nh:
- Kha nó hiu t hơn cu nhiu !
Hai ngày sau đó, Phượng ngh hc. Mãi đến ngày th ba tôi mi nhn được mt lá thư ca Phượng vi nhng li trách móc, k l, oán than … Tôi chm rãi đc tng câu, tng t như th nghe tng li trách móc ca Phượng lan dn đến tng tế bào trong cơ th:
Anh Hùng!
Phượng không ng rng anh li t vi Phượng đến như vy. Thà rng anh đng đến vi Phượng, đng đi chung vi Phượng đến trường, đng hc chung mt lp. Thà rng Phượng đng quen anh và anh đng dn Phượng đi trên nhng đi l chan hoà ánh nng…
   Anh biết đâu, Phượng đã khóc sut bui chiu hôm y đng sau cánh ca lp. Phượng tc, gin và oán hn anh lm! Anh đã c tình làm ngơ trước tình cm Phượng dành cho anh. Anh biết đâu, v nhà, bt gp mt Phượng đ, má đã tra hi Phượng. Anh biết đâu, Phượng đã phi nói di là đau bng và hai ngày hôm nay Phượng ngh hc vì không thèm nhìn mt anh na! Anh ác và tàn nhn lm!
   Thôi như thế cũng đ đ cho anh biết ti. Chúc anh vui và cười trên s đau kh ca Phượng.
Tôi vò nát bc thư trong tay, cht nghe lòng day dt, tiếc nui. Tôi không ng rng Phượng li liu lĩnh đến thế. Thng Ân ging ly bc thư trong tay tôi, đc đi, đc li khoái chí mm cười. Còn thng Kha, cái thng gy như sy y mà lúc nào cũng bình tĩnh trước mi s vic. Hn đưa mt nhìn tôi như dò hi: “Cu đ ý đến con Phượng ri sao?”  Mà tht, có l thng Kha nói đúng. Hình như tôi đã đ ý đến Phượng. Mt ni bùi ngùi chua xót cht dâng lên trong lòng tôi. Tôi cm thy hi hn và t trách mình không tiếc li…
Nhng ngày sau đó Phượng vn ngh hc. Đu óc tôi ri bi, con gái tht là kỳ quc! Đng mt tí là gin hn, trách móc. Mà tôi có làm gì Phượng đâu! Bn thng Tnh, thng Tùng mt như đưa đám. Tôi biết chúng nó kh hơn tôi nhiu. Thng Dõng mi ln ni tiếng là hay chưng din, thế mà my hôm nay hn ta xơ xác hơn ai hết, đu tóc đ lòa xòa, ri tung, áo qun bc phếch, nhăn dúm. Hn chng nói, chng cười, mt lơ đãng nhìn lên trn nhà xám xt, loang l, thnh thong li nhìn tôi. Còn thng Tnh, tôi thy hn thiếu tp trung hc tp và hay nhìn lên khong trng ch Phượng ngi… Thng Tín coi b tht tình ra phết. Hn luôn trn hc ra ngi cng ch đi bóng dáng thân quen. Có ln hn hi tôi v Phượng nhưng tôi ch lc đu. Tôi nào có biết gì hơn hn đâu! Bn con Hà, con Lý, con Dương ra chiu khoái chí khi biết chuyn Phượng gin tôi ngh hc. Gp tôi, chúng chc gho đ điu.
Tôi chng còn tâm trí nào mà hc my ngày hôm y na c. Phượng m tht ri ư? Hay là Phượng ngh hc luôn? Trong đu tôi luôn luôn có nhng du hi v Phượng. Phượng kỳ l đến đ khó hiu. Ai mà biết được Phượng đang nghĩ gì trong đu!
   Tôi tìm đến nhà Phượng vào mt đêm cui tun nhưng được biết Phượng đã đi Sài Gòn t chiu hôm trước. Tôi tr v nhà, nm trn trc mãi không ng được, suy nghĩ mãi v s ra đi ca nàng.
Nhưng ri nim vui đã đến vi tôi. Sau hơn mt tun ra đi (vì không thèm nhìn mt tôi na!) Phượng đã tr v, tươi tn, hng hào, d thương hơn na là đng khác, li còn có c quà cho tôi na mi chết ch! Mt tp thơ mi ca các thi gia ni tiếng. Tôi sung sướng đến phát điên lên được hi đùa:
- Phượng hết đau bng chưa?
- Hết ri .
- Ung thuc E-Y-A phi không?
Phượng xu h :
- Không thèm nói chuyn vi anh na!
Nhng ngày cui ca năm hc cp ba vi vã trôi đi như s ai đui bt. Chúng tôi vùi đu vào chuyn hc thi, ôn thi. Năm đó chúng tôi chia tay nhau mà lòng mang đy tiếc nui. K vt cui cùng ca đi hc trò Phượng trao tôi là mt cánh phượng đ thm và nhng git nước mt gin hn. Đ bây gi, mi ln nhìn thy nhng cành phượng rc đ trước sân trường, lòng tôi li bi hi xao xuyến. K vt Phượng trao tôi ngày y bây gi đã khô cng thành mt màu nâu xám xt nhưng nó vn vn nguyên hình cánh phượng, vn nguyên như tình cm Phượng dành cho tôi ngày nào. Phượng ơi! Gi này Phượng đâu?

                                                                             Hồ Văn Lành

Không có nhận xét nào: