Mảnh trăng khuya không chở hết nỗi niềm
Em sẽ hiểu và không hề dỗi trách
Chuyện ngày xưa – anh đành đoạn xa em !
Em đâu biết, ngày em làm lễ cưới
Anh cô đơn đứng lặng cuối nhà thờ
Thầm cầu khẩn cho đời em hạnh phúc
Để đêm về, anh khóc với nàng thơ !
Từ hôm đó, em theo chồng - xa xứ,
Anh tìm vui bên ruộng lúa, vườn rau
Đêm từng đêm, thao thức mãi niềm đau
Ở nơi ấy:"Em có tròn hạnh
phúc ?"
Bao năm rồi, em ơi, em có biết,
Anh yêu em, dẫu biết chẳng thành đôi
Trăng sẽ tròn, và rồi trăng sẽ khuyết,
Còn riêng anh, yêu mãi có em thôi !
Hồ Văn Lành
18/7/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét