Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

BỖNG CÓ MỘT NGÀY




Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó.
Cơn gió kia nào phải của riêng tôi.
Đó là của trời xanh và mặt đất.
Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi!

Gió vô tình, gió cứ đùa với nắng,
Gió rung cây, gió cõng cả mây trời
Gió đâu biết có một người yên lặng
Chờ gió về sau mê mải cuộc chơi !

Hồ Văn Lành
(Chiều 13/01/2013 một buổi chiều buồn)

1 nhận xét:

NgưngThu nói...

Gió mãi lang thang ,gió vô tình
Bên đời hiu quạnh những vắng im
Một hôm chợt tỉnh bừng cơn mộng
Quay về gió chạm phải không thinh