Em chèo đò chở mãi khách qua sông
Sao không chở giùm tôi qua sông với
Để bên này, tôi: mãi người đứng đợi
Biết bao giờ qua bến được em ơi!
Em bảo tôi: Dạy học cũng rất vui
Lũ học trò coi em như là mẹ
Xúm xít bên em chúng chuyện trò thỏ thẻ
Bởi vì em yêu chúng hết tâm hồn.
Em cũng xem lũ trẻ chúng là con
Chúng ngây thơ, hồn nhiên và chân chất
Giữa cuộc đời biết bao điều không thật
Em đã đem cho chúng một niềm tin.
Em chở qua sông bao chuyến đò tri thức
Đem tình thương xoa dịu nỗi đau đời
Chở đi em, chở mãi đến cuối đời
Đò tri thức, những chuyến đò hạnh phúc.
Hồ Văn Lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét